New Videos from Youtube
Hiển thị các bài đăng có nhãn goc suy ngam. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn goc suy ngam. Hiển thị tất cả bài đăng

Bao nhiêu cho một phép màu?

Bạn đã bao giờ nhìn thấy nụ cười của một cô bé bị ung thư não và ước mơ nhanh khỏi bệnh để được cắp sách trường ?
Bạn đã bao giờ nghe về ước mơ của một chú bé tật nguyền được chạy nhảy trên đôi chân của mình, được chơi đùa cùng bạn bè đồng trang lứa, được đạp xe tới trường và bước đi như bao người bình thường khác?
Đã bao giờ bạn hỏi ước mơ của một cô bé khiếm thị, ước mơ của em là một lần được nhìn thấy ánh mặt trời, nhìn thấy nắng ấm, nhìn thấy màu xanh của bầu trời rộng lớn của biển cả rộng bao la.
Bạn đã bao giờ trú mưa cùng cô bé bán bánh mì và nhìn vào đôi mắt đầy tha thiết của em: “Em có mơ ước gì không?” – Có thể ước mơ của em chỉ là trời hết mưa để bánh không bị ướt, tối nay bán hết bánh được về nhà sớm với mẹ.
Ngày bé tôi được bà kể cho nghe câu truyện về một cô bé tám tuổi có một đứa em trai nhỏ. Cô bé chỉ hiểu rằng em mình đang bị bệnh rất nặng và gia đình cô không còn tiền. Chỉ khi có một cuộc phẫu thuật rất tốn kém mới cứu sống được em trai cô bé nhưng gia đình cô bé thì quá nghèo để trang trải khoản lệ phí đó. cha mẹ nói với cô bé bằng giọng thì thầm tuyệt vọng: “Chỉ có phép mầu mới cứu sống được em con”. Thế là cô bé vào phòng mình, kéo ra một con heo đất được giấu kỹ trong tủ. Em dốc hết đống tiền lẻ và đếm cẩn thận.
Rồi cô bé lẻn ra ngoài bằng cửa sau để đến tiệm thuốc gần đó. Em đặt toàn bộ số tiền của mình lên quầy. Cô bé hỏi : “Em trai của cháu bệnh rất nặng và cháu muốn mua phép mầu, bố cháu nói chỉ có phép mầu mới cứu được nó. Phép mầu giá bao nhiêu ạ?”. Cô bé bị từ chối và tất nhiên chẳng có ai bán “phép màu” nhưng thật tình cờ một vị khách đã  nghe câu chuyện, ông cúi xuống hỏi cô bé: “Em cháu cần loại phép mầu gì?”
- Cháu cũng không biết nữa - Cô bé rơm rớm nước mắt.
- Cháu có bao nhiêu? Vị khách hỏi. Cô bé trả lời vừa đủ nghe: “Một đô la mười một xu”.
Người đàn ông mỉm cười: “Ồ! Vừa đủ cho cái giá của phép mầu”. Một tay ông cầm tiền của cô bé, tay kia ông nắm tay em và nói: “Dẫn bác về nhà cháu nhé. Bác muốn gặp em trai và cha mẹ của cháu. Để xem bác có loại phép mầu mà em cháu cần không”.
Người đàn ông thanh lịch đó là bác sỹ - một phẫu thuật gia thần kinh tài năng. Ca mổ được hoàn thành mà không mất tiền, và không lâu sau em trai cô bé đã có thể về nhà, khỏe mạnh. Mẹ cô bé thì thầm: “Mọi chuyện diễn ra kỳ lạ như có một phép mầu. Thật không thể tưởng tượng nổi. Thật là vô giá!”. Cô bé mỉm cười. Em biết chính xác phép mầu giá bao nhiêu. Một đô la mười một xu, cộng với niềm tin chân thành của một đứa trẻ và lòng tốt của người bác sỹ.
Có một cô bé đã mải mê gấp những ngôi sao giấy bé nhỏ vì cô tin vào truyền thuyết cổ: “Khi gấp đủ một trăm ngôi sao nhỏ đem tặng cho người mình yêu quý thì một điều ước của người đó sẽ thành sự thật…”. Nếu ai đó nói rằng cô bé ước mơ của cô bé thật viển vông thì tôi lại tin đó là một phép màu.
Tôi sẽ gấp 100 ngôi sao tặng nụ cười của cô bé bị ung thư não và cầu nguyện cho ước mơ được đến trường của em!
Tôi sẽ gấp 100 ngôi sao tặng cậu bé mồ côi với mơ ước cậu bé sẽ có một người Mẹ yêu thương và chăm sóc em như chính người mẹ đẻ của mình!
Tôi sẽ gấp 100 ngôi sao tặng một cô bé khiếm thị cầu mong cho đôi mắt của em sáng lại để em thưc hiện ước mơ của mình được nhìn thấy ánh mặt trời, nhìn thấy nắng ấm, nhìn thấy màu nước biển xanh ngắt đến nhường nào… để em biết cuộc sống tươi đẹp biết bao nhiêu!
Tôi sẽ gấp 100 ngôi sao tặng cho cô bé bán bánh mì và ước mơ kiếm thật nhiều tiền để được cắp sách tới trường như  những đứa trẻ bình thường khác của em sẽ trở thành sự thật!
Và có lẽ sẽ không chỉ có 100 ngôi sao mà còn hàng nghìn những ngôi sao tôi sẽ gấp gửi đến các em, cầu nguyện cho những ước mơ ấy trở thành hiện thực và tôi tin… Ước mơ của tôi, ước mơ của các em sẽ là một phép màu!

Khoảng lặng của những kẻ đang yêu....

Nhưng giữa những kẻ đang yêu, thảng hoặc vẫn tồn tại những khoảng trống vô hình có khi đến vô tình? Đó là những kẽ hở, chỉ có thể lấp đầy bởi những kẻ đang yêu…
Đó là những ngày trời lặng, gió không thổi, nắng không lên. Bỗng nhiên thấy tim mình hụt nhịp, thấy thoáng chút cô đơn khi bước trên đường… Đó là nỗi cô đơn khi lo sợ ngập đầy lồng ngực, sợ một ngày biết đâu bất ngờ, rồi mình chợt rời xa nhau.
Đó là những ngày, người này chỉ im lặng nhìn người kia, người kia lén lút trút tiếng thở dài não nề hơn cả kẻ độc thân đang đứng một mình trong đêm tối. Là những ngày người này nói gì người kia chưa kịp hiểu, là những ngày cãi vã, những ngày chẳng muốn gặp nhau vì giận hừn không đâu.
Đó là những ngày cái tôi của mỗi người bỗng nhiên muốn lớn lên. Người này và người kia chẳng còn đứng chung một thế giới, ai cũng có những lý lẽ bao biện riêng, chẳng ai muốn nhường.
Đó là những ngày tự nhiên thấy buồn vì một cái đầu vô tâm, trái tim của người kia từ lúc sinh ra đã nhạy cảm từ sẵn. Chẳng ai bảo ai, cũng chẳng buồn lòng giải thích… Bỗng dưng muốn khóc, chỉ khóc thế thôi.

Đó là những ngày vội vã chẳng có thời gian cho nhau, vài ba tin nhắn không đủ để khỏa khuây nỗi nhớ. Nhớ dồn nhớ, lại thấy chút chạnh lòng dù lý trí rất hiểu và trái tim đã cảm thông… Ừ chỉ vì nhớ, chỉ vì muốn được ngồi sát cạnh nhau.
Đó là những ngày, người này ghen với quá khứ của người kia… Những thứ đã qua nhưng không có nghĩa là nó chưa từng tồn tại. Ngó xuống chiếc đồng hồ đang đeo ở tay, kim giờ, kim phút, kim giây chẳng có cái nào quay về phía ngược lại… Tự cười rồi bảo mình thật ngốc, thì cứ ghen như thế, chỉ là để trân trọng nhau nhiều thêm.
Đó là những ngày, trong một phần nghìn giây bỗng nhiên có người nhớ về chuyện cũ. Nghĩ về những tổn thương ngày trước, về nước mắt và khổ đau…
Lại càng hiểu rằng mình xứng đáng được nâng niu nhiều hơn thế. Yêu thương không bỏ quên ai cả, chẳng phải mình đang được hạnh phúc đây sao?
Khoảng trống của những kẻ đang yêu, thực ra chẳng hề đáng trách. Là vì yêu nhiều quá, nên yêu thương vẫn chung đường vẫn hoang mang. Là vì tin nhiều quá, nên niềm tin vẫn thường đi với lo sợ. Là vì biết bao nhiêu cũng là không đủ, nên dặn lòng phải yêu nhiều nữa, nhiều đến mãi mãi. Vậy thôi.
Những kẻ đang yêu, vẫn yêu nhau, bây giờ và rồi sau này cũng thế, dù trống, dù đau.

Hãy yêu chỉ vì… yêu thôi!


Từ bao giờ tình yêu được đong đo thành những quy chuẩn và trở nên thực dụng như thế? Chẳng phải yêu chỉ đơn giản là yêu? Không phải vì điều gì và cũng chẳng cần một lý do gì để giải thích, chẳng phải như thế mới là tình yêu hay sao?
Nếu bạn thực lòng muốn yêu, thì đừng để ai đó dạy bạn phải yêu ra sao và chọn người như thế nào để trao gửi tình yêu đó. Cứ dũng cảm bỏ hết ngoài tai những câu mệnh lệnh đó đi, tình yêu chưa bao giờ và sẽ không bao giờ đi theo quy luật “người này nói thì kẻ kia phải nghe” như thế. Nếu bạn đủ lý trí và thời gian để nhặt nhạnh một chàng trai biết rửa bát, hay một cô nàng biết nấu ăn trước khi nhận lời yêu, thì có khi lúc đó tình yêu đã bỏ bạn đi rất xa rồi.
Đừng bao giờ cố viện ra một lý do nào để giải thích cho tình yêu này cả, cũng đừng gặng hỏi vì sao họ lại lỡ… yêu mình. Tiêu chuẩn của người mình yêu có lẽ ai cũng có, nhưng thành thật là chẳng phải ai cũng tìm được mẫu người lý tưởng ấy cho bản thân mình dẫu đã mất đến… gần nửa cuộc đời chỉ để vẽ ra những dự định có sẵn.
Tình yêu luôn tự tìm cách đi chệch ra những chuẩn mực, và cũng chính vì thế nên tình yêu mới luôn khiến chúng ta… đau đầu. Tình yêu luôn mang đến cho chúng ta những điều không ai ngờ tới. Nếu cứ khiên cưỡng tình yêu đi đúng con đường đã vạch, có khi bạn sẽ lạc mất nó đấy!
Thế nên là, hãy cứ chỉ yêu thôi!
Yêu ai cũng được, miễn đó đúng là tình yêu! Yêu một chàng trai không biết rửa bát thì đã sao? Cũng chẳng làm sao. Mặc kệ hết những mệnh lệnh
chỉ dạy người đời chọn tình yêu bằng chữ “hãy”, thay vào đó, cứ làm những gì mình thích và yêu những người mình muốn! Cuộc đời là của bạn, và bạn sống cho mình!

Và cũng thế nên là, những chàng trai/ cô gái không nằm trong số “abcxyz” được đi kèm cùng những câu mệnh lệnh kia, cứ thoải mái đi! Chẳng việc gì phải lo sốt vó khi mình không phải là đối tượng được… khuyên nên yêu cả. “Nồi nào thì vung nấy”, chẳng có ai ế đâu, thật đấy! Vì bạn không phải “abcxyz” nên bạn đặc biệt hơn, nên tình yêu cũng phải mất nhiều thời gian hơn để tìm đến.
Nhớ nhé, tình yêu không bỏ đói ai bao giờ. Vậy là, hãy yêu chỉ vì… yêu thôi!

Trong lúc tình còn ấm, xin giữ chặt tay nhau…

"Tay trong tay là tình còn ấm Tay buông tay rồi tình lạnh thiên thu..."
Làm sao mà hai người đã từng nhớ nhung, thương yêu, chăm sóc lẫn nhau, một sớm mai kia bỗng dưng buông tay và nhìn nhau như người lạ trên phố? Làm sao mà bỏ lại sau lưng bao nỗi ngậm ngùi, những tháng ngày chung đôi, làm sao mà dễ dàng quên đi một ánh mắt khiến lòng mình reo vui, nụ cười khiến tim mình loạn nhịp, và bóng hình bấy lâu vẫn thân thiết gắn bó?
Ngay cả khi người ta biết bóng hình đó đã không còn thuộc về mình nữa. Ngay cả khi từ trong sâu thẳm trái tim, người ta biết rất rõ cái mình đang níu giữ là cái không có thực, nó chỉ là cái bóng của tình yêu đã từng có, là chút hương thơm đọng lại của đóa hoa đã phai tàn mà thôi …
Tôi vẫn nghĩ người ta yêu, rồi chia tay nhau hẳn là buồn lắm. Buồn đến nỗi ra phố cũng nhớ dáng người kia bước đi thế nào, uống một ly cafe cũng nhớ cách người ấy vẫn cầm chiếc cốc ra sao, ngước lên trời thấy mây trắng bay cũng nhớ màu áo cũ, đưa mắt nhìn xuống tay cũng thấy trống vắng những ngón đan cài.
Lúc mới yêu thật vui biết bao nhiêu, thì khi hết yêu cũng buồn đến bấy nhiêu. Cũng bởi vì Tình yêu đẹp quá. Nào ai muốn để cho những điều đẹp đẽ trở thành hoài niệm bao giờ. Lại càng chẳng ai muốn mất tình. Cho dẫu người tình đã đi xa cả một đoạn đường dài không sao chạm vào nhau được nữa. Chỉ còn lại đây, một trời lá bay chia lìa, một hạnh phúc tưởng chừng đến tay rồi chợt vỡ, một tình yêu vẹn tròn rồi chia xa, và những hẹn hò từ từ khép lại…
 
Thực ra, điều đáng buồn và tiếc nhất, đôi khi không phải Người yêu, mà chính là Tình yêu. Ta có thể yêu rồi không yêu ai đó nữa. Một người yêu có thể là người quan trọng nhất, và rồi ngày nào đó, là người bạn cũng không. Nhưng Tình yêu thì còn lại. Nó có thể ngủ yên vĩnh viễn, mà cũng có thể tỉnh thức một lúc nào đó. Tình yêu mãi mãi vẫn là Tình yêu đó, là Tình yêu mà ta đã tha thiết, say đắm, và cả đớn đau. Không thể nói là không gì cả cho một Tình yêu, dù đã xa xôi và mờ ảo vô cùng đi nữa. Chính vì thế mà người ta dẫu không còn yêu nhưng vẫn cứ giữ mãi một lòng nhớ nhung. Giữ mãi một Tình yêu đã không còn có thực.
Đâu đó trong cuộc đời, người ta vẫn gặp nhau, yêu nhau, chia tay nhau, lãng quên và nhung nhớ. Để trải dài suốt là dư âm của sự lỡ làng. Ta có thể đợi nhau, nhưng cuộc đời không đợi ta. Vì thế mà đã có rất nhiều Tình yêu đẹp trong cuộc đời, nhưng chẳng biết có bao nhiêu trong số đó, đi trọn vẹn được đến cuối đường.
Thì trong lúc tình còn ấm, xin giữ chặt tay nhau …

Chiếc bánh kem

-Ăn thêm cái nữa đi con!
- Ngán quá, con không ăn đâu!
- Ráng ăn thêm một cái, má thương. Ngoan đi cưng!
- Con nói là không ăn mà. Vứt đi! Vứt nó đi!Thằng bé lắc đầu quầy quậy, gạt mạnh tay. Chiếc bánh kem văng qua cửa xe rơi xuống đường, sát mép cống. Chiếc xe hơi láng bóng rồ máy chạy đi.
Hai đứa trể đang bới móc đống rác gần đó, thấy chiếc bánh nằm chỏng chơ, xô đến nhặt. Mắt hai đứa sáng rực lên, dán chặt vào chiếc bánh thơm ngon. Thấy bánh lấm láp, đứa con gái nuốt nước miếng bảo thằng con trai:
- Anh Hai thổi sạch rồi mình ăn.
Thằng anh phùng má thổi. Bụi đời đã dính, chẳng chịu đi cho. Đứa em sốt ruột cũng ghé miệng thổi tiếp. Chính cái miệng háu đói của nó làm bánh rơi tõm xuống cống hôi hám, chìm hẳn.
- Ai biểu anh Hai thổi chi cho mạnh - Con bé nói rồi thút thít.
- Ừa. Tại anh! Nhưng kem còn dính tay nè. Cho em ba ngón, anh chỉ liếm hai ngón thôi!
 
Support : Creating Website | Johny Template | Mas Template
Copyright © 2011. Sắc Màu Cuộc Sống - All Rights Reserved
Template Created by Creating Website Published by Mas Template
Proudly powered by Blogger