New Videos from Youtube
Hiển thị các bài đăng có nhãn Cơn gió có vị của màu nâu. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Cơn gió có vị của màu nâu. Hiển thị tất cả bài đăng

Cơn gió có vị của màu nâu

Ai rồi cũng sẽ trải qua những thời gian ẩm ương như vậy thôi. Bởi vì ngay từ đầu, vốn chẳng có ai là đơn độc cả.
***
1. Trắng xóa.
Berne tọa lạc ở phía tây Thụy Sĩ, là một thành phố cổ kính có tuổi đời hơn 900 năm, nằm trên một bán đảo ở khúc quanh dòng sông Aare hiền hòa. Nếu thế giới là một hộp màu lớn, thì Berne sẽ là màu nâu, pha lẫn chút đượm buồn, tĩnh lặng của những khu nhà cổ. Tháp đồng hồ Zytglogge cứ đến 12h trưa là lại kêu vang những thanh âm biingg booong. Đường phố nhỏ xinh lưa thưa bóng mây che phủ.
Tôi đến Berne với một tâm trạng cực kỳ không ổn. Suất học bổng giành được đã mang tôi vĩnh viễn rời khỏi Việt Nam. Học sinh ngoại quốc ở trường trung học của tôi khá nhiều, nhưng không có nghĩa là vì thế mà tôi dễ dàng bắt nhịp được. Người bản xứ chủ yếu nói tiếng Pháp, Đức và Ý, còn tôi chỉ sử dụng được mỗi tiếng Anh. Giao tiếp là một điều khó. Hòa vào cuộc sống hối hả khác xa với đất nước nhỏ bé của mình lại còn khó hơn nhiều. Tôi dường như bị đánh văng ra để rồi trở thành một con chim nhỏ. Dù không yếu ớt, nhưng lạc lõng.

Sáng chớm đông. Thư viện thành phố chìm đắm trong không gian tĩnh lặng. Tôi đứng nép mình trong khoảng trống giữa hai giá sách, ép cuốn bách khoa toàn thư lên che nửa khuôn mặt, chăm chú hướng ánh nhìn và để mặc dòng suy tưởng trôi về phía khung cửa sổ đương mùa gió thổi lá bay li ti. Bên chiếc giá vẽ đặt sát mép bàn đón nắng trời nhàn nhạt, Vic vẫn ngồi đó, trầm tư, trên tay là chiếc cọ vẽ nhuốm màu nâu hoang hoải.
Tôi không biết Vic. Vic cũng chẳng biết tôi. Hẳn rồi, tôi chẳng có một mối quan hệ nào ở xứ sở trời Âu này cả. Tất cả chỉ là tình cờ, trong lần tôi phát hiện ra cậu ấy vào một ngày cuối thu ảm đạm. Khi đang lơ ngơ với những cuốn sách cao ngút vượt quá tầm tay trong thư viện, một tích tắc như là định mệnh đã khiến ánh mắt tôi bất chợt sượt ngang qua hình ảnh mái tóc màu hạt dẻ đang khẽ vờn bay. Ngồi yên lặng bên ô cửa sổ lưa thưa vết nắng, Vic lơ đãng quệt nhẹ một vạt màu nâu ấm lên tờ giấy trắng trên giá vẽ. Không hiểu sao lúc ấy khi nhìn Vic, tôi lại ngay lập tức liên tưởng đến một thiên thần gãy cánh đang chơi vơi trong những mảng màu.
Vic thường đến thư viện từ sớm, mà lần nào đến cũng ngồi ở cái bàn đó. Cậu ấy thường chăm chú đọc những cuốn sách dày cộp về lý luận hội họa và thỉnh thoảng lại quệt quệt chiếc cọ vẽ trên tay. Vic không hẳn là một họa sĩ, nhưng nhiều người sẵn sàng trả hàng trăm đô la để mua một bức tranh của cậu ấy. Một chàng trai trầm tính thì có tài, tôi nghĩ đó không phải là chuyện lạ. Ấy vậy mà vẫn có khi tôi bắt gặp chàng "thiên tài" ấy ngủ quên bên cạnh những tập tài liệu chất thành đống.
...
Berne những ngày giữa đông lạnh cóng. Tôi lầm lũi đến trường, giấu những tiếng ho sù sụ rát cả cổ họng đằng sau chiếc khăn len to bản. Gần nửa năm, mọi chuyện không quá khó chịu như tôi tưởng tượng. Không có bạn bè, không có ai bên cạnh để sẻ chia, không có lấy một sở thích để giải trí mỗi khi rảnh rỗi. Nhưng tôi vẫn hài lòng. Chí ít thì tôi có thừa tự do để không quá bận tâm đến việc kết thân với những người xung quanh, để chẳng cần câu nệ việc mình đang bơ vơ ở một thành phố lớn, trong một trường trung học quốc tế lớn. Sao nào? Tại sao phải làm những điều mình không thích chỉ vì nó là lẽ tất yếu? Tôi có thể làm những chuyện khác hay ho hơn.
Ví như lấy việc bí mật quan sát Vic làm một thú vui và thú vui đó có thể khiến tôi tủm tỉm cười suốt cả một ngày. Có thể hơi kỳ cục vì chưa bao giờ tôi bắt gặp mình biết hồi hộp trước một chàng trai như vậy. Điều duy nhất lý giải được những xúc cảm khó tin ấy, có lẽ là vì hình ảnh chênh vênh của Vic giữa lằn ranh mờ nhạt của những mảng màu đan xen sáng tối.
2. Mảng màu tối trong bức tranh của họa sĩ.
Tôi thích gọi Vic là cơn gió có vị của màu nâu. Chẳng biết tại sao, tôi cứ mặc định rằng cậu ấy vừa ấm, lại vừa đắng. Nói sao nhỉ...ở Vic có một cái gì đó rất khác lạ. Đôi lúc tôi cứ ngỡ cậu ấy là một cơn gió, luôn ở ngay đây. Nhưng để bắt Vic ư? Khó lắm! Cậu ấy với mọi người cũng như cậu ấy với tôi... chẳng có chung một sợi dây liên kết nào cả, dù tôi luôn tha thiết hy vọng rằng chỉ cần sợi dây nối liền tôi và Vic mỏng manh như một sợi tơ cũng được. Cũng giống như là hai đường thẳng song song tách biệt, thế giới của cả hai chúng tôi luôn luôn cách nhau một khoảng vừa đủ để không ai có thể đặt chân vào được thế giới của người kia. Trái đất vẫn sẽ quay và hai chúng tôi sẽ cứ bình thản trôi qua nhau mà không giao nhau tại một điểm nhất định nào.
Tôi đã nghĩ như thế.
Cho đến một ngày.
con-gio-co-vi-cua-mau-nau-1
Hôm ấy dở ương và ẩm ướt. Chúng tôi tập trung trong khán phòng lớn, tham dự một buổi lễ trao giải cho học viên xuất sắc. Khi Hội đồng thẩm định nghệ thuật thông báo trường tôi có một giải quán quân trong cuộc thi hội họa, thì cả khán phòng như bừng tỉnh khỏi những cú ngáp ngắn dài, đột nhiên dồn sự chú ý vào người đạt giải - là cái người mà ai-cũng-biết-là-ai-đấy! Hiệu trưởng Steve mỉm cười đầy tự hào, chìa mic hỏi xem Vic có muốn nói một vài điều gì đó hay không. Nhưng cậu ấy chỉ lạnh nhạt, tay ôm hờ bức tranh đạt giải, cúp lưu niệm và bó hoa to tướng.
- Chẳng có gì để nói!
Cả khán phòng chùng hẳn xuống chìm trong im lặng. Cơ mặt thầy Steve thoáng chốc cứng đơ như khúc gỗ. Tôi ngước nhìn Vic, vẻ bất cần vẫn ngoan cố chiếm trọn khuôn mặt ấy. Rồi cậu thản nhiên bước xuống trong loáng thoáng tiếng xì xào của mọi người, tỏ vẻ chẳng có gì là quan trọng cả, hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời lẽ sặc mùi chế giễu và rõ ràng là chẳng-hay-ho. Chẳng hiểu tại sao, cũng chẳng biết vì lý do gì mà lúc này trong lòng tôi bỗng nhiên lại nhen nhóm ý nghĩ muốn được chạm tay vào tấm lưng rộng nhưng cô độc của Vic. Tôi đứng bật dậy, len ra khỏi tất cả những thị phi về cậu ấy, bước chân tôi cứ thế tìm về phía có mái tóc màu hạt dẻ đang khẽ bay bay...
...Cô đơn, chẳng phải sẽ mất đi, khi có ít nhất là hai người ở cạnh bên nhau?
Tôi theo sau Vic một đoạn vừa đủ để nhìn rõ những thứ hoa hòe vừa bị cậu ấy ném mạnh vào thùng rác. Trong số đó còn có cả bức tranh đoạt giải, nằm lăn lóc, chỏng chơ, lẫn vào trong đám vỏ bánh snack và vỏ chai soda. Mấy giọt nước bẩn thản nhiên bắn cả lên những mảng màu. Tim lặng đi tại giây phút ấy, một ý nghĩ gì đó đã mập mờ nổi lên trong tâm trí tôi. Khó hiểu lắm, khó xác định lắm. Cảm giác không thể tường tận cứ như một đám mây, nó mặc nhiên túm lấy chân tôi và để tôi bay lơ lửng trên khoảng trời. Tay tôi run run khi chạm vào bức tranh. Sau khi gạt bỏ hết mớ suy diễn lung tung không có cơ sở, tôi mới dám cất tiếng gọi Vic. Vic quay lại, nhưng cái nhìn từ phía cậu ấy chỉ trong chớp nhoáng, rồi sau đó lại quay đi, như thể sự xuất hiện đột ngột của tôi chẳng ảnh hưởng gì đến việc bước đi của cậu ấy cả.
- Vic...bức tranh này...của cậu. - tôi cố gắng tiến đến gần hơn, kìm lại những thứ xúc cảm không tên gọi. Nhưng có vẻ như Vic không muốn nghe tôi, bằng chứng là thái độ lạnh lùng cố hữu đang lộ rõ qua giọng nói trầm băng lãnh:
- Không phải của tôi!
- Nhưng...
- Đã bảo là không phải! Đừng có phiền phức nữa!– lần này tia máu đỏ vằn bất chợt hằn sâu vào đôi mắt Vic, khuôn mặt cậu ấy không giấu nổi những vệt gân xanh. Tay tôi miết chặt đường hoa văn trên khung tranh, không thể thốt lên thêm một lời nào nữa. Cho đến khi tấm lưng cao ngạo kia quay ngoắt đi khuất vào sau bức tường, tim tôi mới đập lại từng nhịp ngắt đoạn. Rồi tôi nghe thấy giọng mình, mờ nhạt giữa hoàng hôn, chìm ngập trong sắc đông xám xịt và mất hút trong mây trời bảng lảng.
- Tôi chỉ muốn nói rằng...cậu...không hề đơn độc, Vic ạ!
Bên cạnh tôi...chỉ còn gió và lất phất những bông tuyết trắng.
3. Gửi lại chút buồn cho bức tranh của ngày xưa cũ.
Tôi đặt bức tranh của Vic nơi bàn học, cạnh khung cửa sổ nhạt màu nắng. Một bức tranh buồn vẽ biển, có một cô gái quay lưng đứng bơ vơ trên bãi cát, những cơn sóng nhô cao, bọt trắng xóa, nhuốm màu trời. Tôi chẳng hiểu Vic đã nghĩ gì khi vẽ bức tranh này, nhưng nó dường như không phải là một tác phẩm được tạo ra trong lúc chủ nhân ngẫu hứng. Bức tranh đẹp, thể hiện rất rõ sự giằng xé giữa trời và biển. Sóng cố vươn đến lòng bàn chân cô gái. Mây cố đưa tay chạm vào những sợi tóc cô...
Tôi nghe lòng mình lọt thỏm vào chuỗi xúc cảm chênh vênh kỳ lạ. Tôi thấy tim mình thổn thức khi bắt gặp chút gì đó như là tâm hồn của Vic thả trôi theo những mảng màu xanh trắng. Những ngày qua, có thứ gì đó trong tôi thật bất thường. Tôi nghĩ nhiều về Vic, rất nhiều, nhiều hơn hẳn trước đây. Tâm trí luôn ngập tràn hình ảnh đôi mắt màu cà phê kìm nén những đợt sóng lớn, khuôn mặt căng cứng những nét buồn và cả cái dáng cao cao rảo những bước chân nhanh nhưng xiêu vẹo.
Tôi tìm đến nhà Vic, theo địa chỉ lần mò được từ cuốn sổ trong thư viện. Chuyến xe buýt lúc chập choạng tối đưa tôi đến một góc khuất tách biệt với đường phố Marktgasse nhộn nhịp. Căn nhà số 128 nằm im dưới giàn cây leo, với ba tầng, một khoảnh sân trồng đầy hoa, và quá nhỏ so với những gì tôi tưởng tượng. Thực ra thì điều này sẽ chẳng quan trọng gì, nếu như những hội buôn trong trường không bô lô ba la rằng cha Vic có một xưởng chế tạo đồng hồ rất lớn. Căn nhà này quả thực đã làm mất cân bằng mức độ giàu có, mà người ta vẫn thường hay áp đặt lên Vic.
Chẳng có gì đáp lại tôi sau 3 lần bấm chuông cửa, thế là tôi đành đánh bạo đẩy mạnh cánh cổng sắt kiểu Âu nặng trịch. Cổng không bị khóa và tôi dễ dàng lọt vào khoảnh sân có lát những ô đá gồ ghề. Tôi tiến đến gần sảnh nhưng chưa đến nơi đã giẫm phải những cành cây khô gãy rải rác trên nền đất. Nghe tiếng động, một người đàn ông trung niên có mái tóc điểm bạc ngồi trong nhà bất giác ngoảnh ra. Tôi dẹp bỏ mọi sự ngỡ ngàng, vội lắp bắp thanh minh rằng mình chỉ muốn đến gặp Vic để trả lại bức tranh cho cậu. Người đàn ông đó gật đầu cười hiền. Ông vui vẻ mời tôi vào nhà sau khi đã gấp lại cuốn sách còn đang đọc dở.
Phải một lúc sau, qua chào hỏi xã giao và đôi lời giới thiệu, tôi mới biết người đàn ông đó là cha Vic. Lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối, ông bảo rằng Vic đã đi đâu đó từ chập tối rồi. Tôi mỉm cười đáp lễ, bảo rằng mình cũng không có ý định nán lại lâu rồi tranh thủ đưa mắt len lỏi khắp các gian nhà. Một sự lạnh lẽo không thể che giấu cứ xộc thẳng vào tâm trí. Chẳng hiểu sao tôi lại có cảm giác lạ lùng như vậy, mọi ngóc ngách của căn nhà này cứ bảng lảng mùi vị giống hệt như một mâm cơm đắng chát và nguội ngắt.
- Cha! Spaghetti của cha đây!!!
Khi chúng tôi đang ngồi yên với vài mẩu chuyện nho nhỏ và đón ánh lửa từ lò sưởi, thì cánh cửa gỗ sơn trắng bất ngờ bật mở và sau đó...Vic bước vào. Nụ cười trên môi cậu ấy tắt ngấm khi nhìn thấy tôi. Ông Hudson – cha cậu ấy- bảo tôi đã chờ cậu ấy được một lúc rồi và tại sao chúng tôi lại không cùng đi dạo ra sau vườn một chút nhỉ. Vic có vẻ không thoải mái trước lời đề nghị của cha nhưng cũng đành phải miễn cưỡng gật đầu, sau khi thu lại ánh mắt xoáy mạnh vào bức tranh tôi đặt ở mép bàn.
Khu vườn ngập trong vị đông buốt giá. Vic không hé răng đến nửa lời, khuôn mặt đăm đăm. Tôi cũng chẳng dám cất tiếng, cứ để mặc cho im lặng bao trùm. Chẳng có gì đặc biệt. Cho đến lúc tôi mỏi chân, vô thức tựa người vào lan can gỗ mục và...vấp phải một hòn đá. Khi ấy, một bàn tay đã nhanh thật nhanh vươn ra chụp lấy tôi đang sắp tiếp đất bằng một cú ngã đau điếng.
- Cảm...cảm ơn. – tôi lí nhí sau khi Vic đã buông tay mình ra, cố vùi vào gió khuôn mặt đang bừng đỏ. Định sẽ không nói thêm điều gì nữa, nhưng rồi một vài vệt màu đỏ vương trên cằm cậu ấy đột nhiên sáng lóa dưới ánh trăng, khiến tôi hốt hoảng như giẫm phải lửa.
- Máu...
Vic bất ngờ hướng theo sự hoảng sợ của tôi. Cậu đưa tay lên mặt mình...và lúc đó tôi mới nhận ra, máu trên cằm là do cậu ấy đã dùng bàn tay bị tróc một lớp da quẹt vào đó.
- Tớ lấy bông băng!
- Không cần! – Vic gạt phắt đi, tỏ ra hoàn toàn bình thản trước sự luống cuống của tôi. Rồi cậu ấy lôi ra từ trong túi áo một ít bông gạc, ung dung thấm lấy những giọt đỏ thẫm đang rơi tự do xuống nền tuyết trắng. – Đừng ngạc nhiên, cái này với tôi là bình thường thôi! – Vic chậm rãi, chăm chú vào vết thương của mình. – Mà cũng đừng lo, không phải lỗi tại cậu.
Bàn chân tôi lún nhẹ vào lớp tuyết phủ dày. Dưới ánh trăng nhàn nhạt, khuôn mặt Vic bỗng nhiên sáng bừng như một vì tinh tú. Cậu ấy tỏ ra hơi khó chịu khi bắt được tia nhìn chằm chằm ấy của tôi. Nhưng rồi cũng lại quay đi, vẻ như không hề thích nói lên một điều gì đó, ngay cả những điều mà mình không hài lòng.
-Vic này... - tôi cất tiếng, thật nhỏ, như sợ rằng nếu nói lớn hơn, Vic và cả không gian tuyệt đẹp xung quanh sẽ vỡ tan như một tấm gương mỏng mảnh. – Tớ có thể biết tại sao không?
- Chỉ là một tai nạn nhỏ thôi...
- Không, tớ không hỏi vết thương trên tay cậu! – tôi lắc nhẹ đầu khi nhận ra cậu ấy đang hiểu sai ý mình. – Tớ muốn biết ...tại sao cậu lại muốn vứt bức tranh? Tại sao cậu lại trở nên tách biệt? Và...
- Chẳng tại sao cả! –Vic ngắt lời tôi bằng vẻ mặt lạnh lùng. Cậu ấy phủi phủi lớp áo dính đầy những bông tuyết, toan đứng dậy bỏ đi. Tim tôi đập thật mạnh, một thứ gì đó cứ quặn lên và không hiểu sao lại khiến tôi nghĩ rằng Vic sẽ biến mất nếu như cậu ấy cứ tiếp tục đi mãi vào những khoảng tối.
- Vì cậu...cô đơn sao?
Bước chân Vic khựng lại. Đôi đồng tử màu cà phê co lại như đang kìm nén một sự giận dữ. Tôi hiểu rõ mình vừa làm gì. Việc liều lĩnh đánh thức con sóng bao lâu nay vẫn ngủ vùi trong trái tim đầy vết xước chẳng khác nào lôi cơn giận của Vic lên đến đỉnh điểm. Nhưng thật kỳ lạ...tôi không hề sợ.
- Cậu có thực sự hiểu...cô đơn là gì không?
Mấy dây trường xuân khô héo bám chặt vào những kẽ hở của hàng rào thép gai thỉnh thoảng lại run rẩy. Tay Vic vô thức siết chặt. Tôi ngập ngừng, định đáp lại nhưng rồi chợt nhận ra...hình như cậu ấy không cần một câu trả lời nào cả.
- Là lúc tất cả thế giới đeo mặt nạ khi nhìn cậu và chỉ hiện rõ bộ mặt thật khi cậu đã quay lưng lại. – Vic hướng mắt lên cao, tiếp tục. - Là khi cậu nhận ra chẳng còn được ai cần đến và luôn phải sống trong nỗi sợ hãi bị bỏ rơi. Là khi cậu phát hiện những người mình yêu thương bấy lâu nay đã che mắt cậu bởi những chuyện đời dối trá! Cậu hiểu không? Bởi vì tôi...chỉ là con rối trong tay họ! Họ bảo rằng tôi chỉ là một thằng con hoang. Sống bám vào người chẳng phải là cha mình và mòn mỏi đợi chờ tình thương từ một người mẹ!
-...
Tôi nghe rõ lời Vic. Ướt đẫm sương đêm. Lạnh buốt như tuyết. Và rời rạc như mảnh lá khô cuối mùa. Dù không thể biết được Vic đã trải qua và đang chịu đựng những thứ khủng khiếp gì, nhưng bằng một linh cảm kỳ diệu nào đó, tôi bỗng nhiên nghe thấy trái tim của cả cậu ấy và tôi...đang đập những nhịp giống nhau. Tôi không nói gì nữa cả, chỉ cố vươn tay, chạm thật khẽ, thật nhẹ vào những sợi tóc mềm mượt đang che kín đôi mắt màu cà phê ấy. Thấy lòng mình cứ nao nao hệt như đang phải nếm vị màu nâu đắng ngắt của cơn gió giữa mùa.
- Cậu...hiểu chứ? – với giọng nói đã mất dần âm vựa trầm băng lạnh, cậu ấy hướng về phía tôi một ánh mắt ngập màu tuyết.
Tớ hiểu mà!
hiểu cô đơn
4. ...Để vẽ một mảng màu sáng khác.
Có một thứ rõ rệt nào đó đã thực sự đổi thay sau buổi tối lạnh lẽo ở nhà Vic ngày hôm ấy. Trước đây tôi cứ ngỡ rằng Vic bất cần và kiêu ngạo. Nhưng bây giờ, rốt cuộc tôi cũng hiểu, người con trai ngang tàng và ngạo nghễ ấy hóa ra cũng chỉ là một con mèo hoang đáng thương, sự lạnh nhạt khi Vic sống giữa lòng thế giới có chăng cũng chỉ là một bản năng tự vệ. Tôi cũng tìm thấy nguyên nhân tại sao hội con gái cố tình bỏ quên và không muốn tiếp cận cậu ấy. Vì gia thế. Vì thân phận. Hay vì ti tỉ những lý do này nọ khác. Thành kiến nặng nề đã khiến người ta dồn Vic vào chân tường và thay vì chạy thoát, cậu ấy lại cố thu mình vào cái góc bé nhỏ ngột ngạt. Suy cho cùng thì Vic cũng giống tôi, cũng đều chạy trốn thế giới mà không có ai chấp nhận cho mình tồn tại. Chúng tôi hóa ra lại là hai kẻ cùng ngập ngụa trong những nỗi đau và bị vùi lấp bởi những luẩn khuất của cuộc đời.
Tôi không còn chủ động xuất hiện trước Vic, chúng tôi chỉ thỉnh thoảng lướt qua nhau trong sự vội vã của những dòng chảy xung quanh. Tôi cũng nghĩ rằng, sẽ không còn cơ hội nào cho tôi được ở gần bên cậu nữa cả. Ấy thế mà...khi Vic đột ngột gọi tên tôi vào một chiều thư viện muộn, thì tôi đã phải tập cách nghi hoặc những điều bất khả thi có thể xảy ra giữa cuộc đời.
Có ai đoán trước được những điều duyên phận đã sắp đặt đâu...
- Tôi không biết là ngoài mình ra, vẫn còn có người biết đọc những tập tranh của Picasso và Vangoth...
Tôi đánh rơi vài chục nhịp thở, theo phản xạ giấu hai tập tranh ra sau lưng, chẳng biết phải nên nói gì. Ngay cả việc tôi cố "dấn thân" vào hội họa là vì muốn hiểu Vic...cũng bị cậu ấy phát hiện ra hay sao?!
Vic mím môi nhìn tôi, một cái nhìn không ngạo mạn, không chán ghét, không tổn thương, rất khác, hoàn toàn khác so với những lần trước đó. Tôi bỗng dưng nghĩ đến khoảnh khắc khi tôi và cậu ấy ngồi bên nhau trong khu vườn, rồi lại nghĩ đến thế giới tách biệt của cả hai chúng tôi nữa.
- Nhật Vy...cảm ơn!
Giây phút khi mà nét nắng nhàn nhạt của ngày đông sắp tắt, tôi chợt thấy một vạt màu sáng ánh lên nơi khóe môi của Vic.
Ấy là một nụ cười.
Và rồi, hệt như một cơn mơ...tôi đã hy vọng và chờ đợi một điều kỳ diệu.
Kể từ lúc đó, thế giới của hai chúng tôi đã bất ngờ từ bỏ việc song song chạy thẳng để rẽ sang những con đường khác. Chẳng biết tại sao sau một lời cảm ơn, Vic lại cứ bình thản để mình rơi vào cái lọ cuộc sống kín mít không kẽ hở của tôi như vậy. Sau này, khi đã đủ thân, Vic mới bảo rằng chính tôi mới là người chui vào cuộc sống của cậu ấy trước. Có vẻ thế. Tôi chỉ thầm mỉm cười và cũng chẳng bận tâm nhiều. Cuộc đời đôi lúc cũng cứ trôi theo cái cách chuyện gì đến sẽ đến mà không ai có thể lý giải nổi đấy thôi.
Mặc kệ trái đất cứ quay, mặc kệ vạn vật cứ mặc sức xoay chuyển...
...Chúng tôi đã bắt đầu bên nhau như thế.
Vic có vẻ đã vứt hẳn bộ mặt thờ ơ và khó chịu trong những ngày ở bên tôi. Tôi chẳng biết lý do gì đã khiến cậu ấy chịu hé lòng ra với mình. Thỉnh thoảng, khi chúng tôi ngồi quá lâu trong không gian im ắng của thư viện, tôi và cậu ấy lại bâng quơ kể cho nhau nghe những mẩu chuyện dài bất tận không đầu không cuối. Vic biết về đất nước nhỏ bé của tôi, nền văn hóa phương Đông và cả cách đọc tiếng Việt sao cho thật chuẩn. Tôi thì biết về mấy món đặc sản của Thụy Sỹ, những điểm du lịch ở Geneva đẹp mê hồn và cả chuyện xưởng đồng hồ của cha cậu ấy không còn hoạt động nữa. Vic trầm lặng kể tôi nghe, rằng người mẹ đã rũ bỏ cậu không yêu cha cậu. Rằng người ta tẩy chay xưởng đồng hồ vì những thành kiến cho rằng cậu không phải là một người xứng đáng để kế nghiệp cha. Rằng cậu chỉ là đứa con rơi rớt của mẹ và một người đàn ông sống ở vùng ngoại ô Zurich.
- Nhưng cha tớ yêu mẹ. – Vic nhìn ra cửa sổ. - Ông đã kiên quyết giành lấy bà và mang về bên mình. Mẹ tớ, như một cánh chim phượng hoàng khao khát biển tình, bà bức bối vì bị cha giam lỏng trong căn biệt thự cao sang nhưng trống rỗng. Những ngày tháng bị vùi dập tuổi thanh xuân đã khiến mẹ căm ghét tớ. Rồi bà...đã tự giải thoát...vào năm tớ 15 tuổi.
-...
- Bức tranh đoạt giải...là tớ vẽ mẹ, đứng giữa biển và trời. Nhưng rồi dù bị giằng xé đến đâu, bà vẫn chọn cách rời bỏ bầu trời, rời bỏ cha con tớ để hòa vào biển lớn. Bức tranh đó chẳng có giá trị gì khi tách rời khỏi tớ. Vậy mà những kẻ não ngắn và kém trí đã cho rằng đó là thứ kiếm được bạc tỉ. Thế nên, tớ đành phải phá hủy nó trước khi bị họ cướp mất!
Tôi lặng im nghe hết những lời từ Vic, chợt thấy lòng mình rơi xuống một khoảng tối thăm thẳm sâu. Câu chuyện của cậu ấy có một sức ảnh hưởng lớn, tôi bắt đầu nghĩ đến mẹ mình. Rồi sau đó tôi nghĩ đến cha. Lần đầu tiên...những thứ tôi cố nén chặt trong lòng...nay đã bật tung ra hết cả. Tôi run rẩy nói về những mất mát. Rằng mẹ mất năm tôi 6 tuổi và ngay sau đó là cha ra đi. Rằng tôi phải sống tạm ở nhà một người bà con xa và họ rõ ràng coi tôi như một thứ của nợ. Rằng tôi đã trượt dài trong hẫng hụt khi nhận được học bổng và cuốn gói đến Berne trong hờn tủi. Rằng tôi đã sống nhạt nhẽo với chuỗi ngày bơ vơ không nơi bám víu.
- Vic, tớ cũng...cô đơn lắm!
Có một sự đồng cảm kỳ diệu nào đó đã vô thức gắn kết hai chúng tôi. Đáy mắt Vic bỗng nhiên mất đi vẻ tĩnh lặng bởi một chút rung cảm nhẹ. Một làn hơi ấm len lỏi vào những ngón tay tôi run rẩy và rồi...những đầu ngón tay lành lạnh từ từ siết chặt lấy từng giọt nước mắt đang lăn khẽ khàng.
Ngoài kia...đông đã tàn, tuyết đã phai.
Chúng tôi. Dường như đã chạm được vào tim nhau và đã làm lan tỏa hai mảng màu sáng tối.
5. Bắt đầu...
Vic bảo tôi rằng cậu ấy sẽ vực dậy xưởng đồng hồ, đã đến lúc làm những chiếc đồng hồ của cha cậu ấy sống lại sau gần 3 năm chết lặng vì sự ra đi của mẹ. Tôi nhận thấy tình cảm của Vic dành cho cha, dù rằng ngăn cách giữa cậu và ông ấy vẫn còn bức tường rào: không cùng chung huyết thống. Vic bảo vì cha luôn để cậu tự do với niềm đam mê giấu trong những bức tranh của mình. Và cậu đã rất biết ơn ông vì điều đó.
Thế giới bên ngoài lại được dịp dậy sóng khi nghe phong thanh tin đồn xưởng đồng hồ Hudson đang chuẩn bị đi vào hoạt động. Những ánh nhìn soi mói, những cái chỉ trỏ mỉa mai, những lời chế giễu độc địa vẫn ào đến như bao lâu nay vẫn thế. Nhưng Vic chẳng bận tâm nhiều. Tuy vậy, sự bình thản của cậu ấy lại như đang biểu lộ rằng chỉ cần tồn tại là đủ. Những lúc nhìn thấy cậu ấy cúi đầu ngồi lặng trước giá vẽ, tôi lại thấy lòng mình mòn vẹt bao thứ cảm xúc rối bời. Khi ấy Vic nhỏ bé lắm, nhỏ bé hệt như một dấu chấm giữa trang giấy trắng. Rồi bỗng dưng tôi nghĩ đến chiếc cốc thủy tinh bị mình đánh vỡ mấy hôm trước và cả thanh âm khi những mảnh vụn chạm phải nền nhà. Và tôi sợ. Sợ một lúc nào đó, cậu ấy cũng sẽ trở thành...một chiếc cốc thủy tinh như thế.
Tôi thường xuyên ghé đến căn nhà số 128 để ngồi bên Vic sau khoảng vườn đầy những bông hoa dại. Chúng tôi không nói gì với nhau nhiều, cứ thế để mặc cho suy nghĩ của riêng mình bám đuổi theo vạt nắng mãi trên cao. Thỉnh thoảng, bàn tay tôi lại khẽ chạm vào đầu ngón tay đã vương chút hơi ấm của Vic và tôi có cảm giác sự run rẩy từ trái tim đáng thương vẫn luôn thường trực trong những nhịp đập. Vic hay ngước nhìn trời, như đang mải tìm cánh phượng hoàng của những ngày đã trôi về phía cũ. Đôi mắt màu cà phê cứ trơn ướt một chút tổn thương, hoen rỉ một chút hẫng hụt và cả chơi vơi như đang bấu víu vào một niềm tin nào đó. Tôi vẫn tin những câu chuyện về mẹ luôn mải miết bám lấy những vết rêu xanh hằn sâu trong ký ức của Vic, và có lẽ...thứ cậu ấy đang khao khát chỉ đơn giản là một mẩu nhỏ tình yêu từ mẹ.
Sẽ rất khó khăn để một ai đó có thể quay đầu và đối mặt với quá khứ, nhưng sẽ là rất đau nếu như ta cứ cố đi tiếp với những nỗi niềm vướng bận.
- Vy này...nếu tớ không ở bên cậu nữa...thì sao?
Can't you hear the voices of my heart?
I was staying here just wanna see your happiness.
Tôi không đáp lại. Chỉ nhẹ nhàng tựa vào vai Vic, khe khẽ hát bài hát củaYuri Chika. Trái tim cậu ấy khẽ khàng rung, xuyên qua tất thảy những vết cắt đan xen nhau rối bời, chằng chịt.
Chắc là cậu ấy hiểu.
I was staying here...and always here...
con-gio-co-vi-cua-mau-nau-3
6. ...Vẽ.
...Giao mùa. Đông tan vị đắng để nhường chỗ cho xuân ngọt lịm. Berne rạo rực trong màu áo mới. Tôi thong thả đi dọc khuôn viên trường phía sau thư viện, tim ngắt nhịp theo tiết tấu của bản giao hưởng cuối mùa. Qua bao mùa nắng, những tán cây vẫn phơi phới xanh tươi, nhiều thứ đến và nhiều điều trở về, những bước chân tôi in trên mảnh đất trời Âu cũng đã dần đậm nét. Tôi bắt đầu tập vẽ. Vẽ một cuộc sống bình thản hơn. Những bài luận từ trên trời rơi xuống đã không còn khiến tôi cáu bẳn như ngày đầu, những ánh nhìn thiếu thiện cảm từ hội bạn cũng đã dần biến mất. Thỉnh thoảng trong căn tin, tôi mỉm cười với Cheryl lớp trưởng. Hay thỉnh thoảng trong giờ thí nghiệm, tôi chủ động lấy mẫu quan sát và viết báo cáo hộ những người trong nhóm. Thật ra, vốn chẳng có gì là khó khăn. Tôi dần quen với việc thích ứng với một cuộc sống mà mình không-được-phép lẻ loi đơn độc.
...
Ông Hudson gọi tôi vào một ngày khi Berne đang hân hoan với những vòm nắng đẹp. Mời tôi một mẩu bánh Apfelkuchen và một tách lục trà nóng hổi, ông cười hiền, chất giọng trầm ấm nhẹ bẫng như một vệt khói.
- Vy! Vic...đi rồi.
Vic đi rồi.
Vic đi rồi.
Vic đi rồi.
Trà trong tách của tôi suýt chút nữa thì văng ra.
- Thằng bé đi thăm mộ Elle ở ngoại ô Zurich. – ông tiếp tục. –Vic chỉ muốn mẹ nó nghe thấy được tình yêu của mình.
Tôi gật đầu đáp khẽ. Tôi biết...cậu ấy nhất định phải đi. Và ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến...
Luôn luôn phải tìm cách kết thúc trước khi muốn bắt đầu mà!
Những tán cây leo đã nhú những mầm xanh mơn mởn. Vài đốm hoa li ti xen lẫn những vạt rêu đã tưng bừng vây kín những bậc cầu thang. Tôi mỉm cười, bước chầm chậm trên con đường Marktgasse rải sỏi, trong đầu cứ ngân nga mãi mội giai điệu không tên da diết. Lời cha Vic bất chợt vang vọng mãi trong trái tim tôi. Và tôi biết lúc này, việc mà ông ấy nên làm là chờ đợi. Còn tôi...thì chỉ cần thật kiên nhẫn với tình cảm trong lòng mình.
- Vic thật sự can đảm hơn ta. Và ta rất hạnh phúc vì điều đó, Nhật Vy ạ!
Cậu sẽ về, phải không?
7. Cơn gió có vị của màu nâu.
Khi nắng mưa thay mùa, lùa thời gian trôi nhanh như siết chặt dòng chảy của con sông, những đóa hoa dại trắng muốt ven đường đã tràn đầy nhựa sống vào những ngày xuân chớm nở. Ngày cuối tuần, tôi đi bộ đến ngồi trong căn phòng nhỏ hẹp của Câu lạc bộ Mỹ thuật. Thói quen quẹt màu khiến tôi giải tỏa được khá nhiều stress. Trong lúc mở cửa phòng, tôi bắt gặp Cheryl đang chăm chỉ dán tờ quảng cáo cho cuộc vận động bầu cử sắp tới dọc trên các bức tường...và thế là nửa buổi chiều của tôi đã dành trọn cho việc giúp đỡ cô bạn. Không phiền hà gì lắm, dù Cheryl cứ rối rít cảm ơn tôi. Tôi bỗng thấy ngạc nhiên vì không ngờ mình lại có thể nhẹ nhõm sau khi nở một nụ cười thật tươi như vậy.
Ai rồi cũng sẽ trải qua những thời gian ẩm ương như vậy thôi. Bởi vì ngay từ đầu, vốn chẳng có ai là đơn độc cả.
Gió lùa thật mạnh làm bật tung khung cửa sổ. Chiếc giá vẽ tôi đặt ngay cạnh mép rèm chao đảo rồi sau đó bất ngờ đổ rạp xuống đất, khung gỗ gãy răng rắc, văng vào cả những lọ màu. Trong khoảnh khắc, bỗng dưng tôi nghĩ đến cậu ấy. Một kẻ ngốc luôn làm bàn tay mình bị thương, vì thói quen đập phá khung tranh mỗi khi tù túng vì phải chịu quá nhiều áp lực. Lặng nhìn những giọt màu bị gạt đổ đang tan dần ra, lòng tôi bỗng hoang hoải một nỗi trống vắng đến lạ kỳ. Hàng loạt những thứ cảm xúc rối bời tự động xuất hiện và tự động chằng chéo lên nhau. Trong tầm mắt như cứ khẽ vờn bay một mái tóc màu hạt dẻ. Hình như tôi nhớ Vic quá rồi. Trái tim tôi đang đập trong những ngày thiếu cậu. Còn cậu? Liệu đã tìm được những yêu thương từ người phụ nữ mình luôn yêu và tôn kính?
Tờ giấy đầu tiên nằm dưới cái kẹp giấy bản to cứ vướng gió giần giật, lộ ra những vạt màu xen kẽ bỗng nhiên khiến tôi phải chú ý. Lạ thật...không phải tất cả giấy tôi kẹp trên giá đều là giấy trắng sao? Tôi mở to mắt, bước đến gần hơn, tim cứ loạn xà ngầu. Là...một bức tranh. Vẽ Berne. Xa xa những mái nhà màu nâu đỏ, phía bên phải là đài phun nước Zahringer, góc bên trái là giàn trường xuân xanh ngút mắt bên cạnh một cô gái tóc đen...ngẩn ngơ trong vệt nắng vàng ngọt lịm.
Tôi ngờ ngợ đến điều duy nhất vừa chạy xoẹt qua đầu. Ngón tay run run chạm vào những vệt màu trên tờ giấy. Vẫn còn mới. Màu vẫn thơm như thể người vẽ nó chỉ mới rời khỏi đây vài giây. Rồi tôi sực nhớ đến mấy lọ màu bị vứt la liệt dưới sàn một cách bất thường, liên tưởng đến một thứ logic nhưng lại phi-logic nào đó. Không gian tĩnh lặng chỉ còn sót lại tiếng gió trời. Tôi chầm chậm xoay đầu, như thể sợ rằng nếu vội vã lúc này thì mọi thứ sẽ biến thành một bức tranh mà tôi đã vẽ đi vẽ lại trong những giấc mộng...
Không phải là mơ đâu!
Cách 3 bước chân...cậu ấy cao lênh khênh trong mênh mang là nắng. Đôi mắt màu cà phê đã sáng hơn và thâm trầm hơn. Những nét chín chắn đã hằn nhè nhẹ trên khuôn mặt không quá góc cạnh. Chiếc áo sơ mi trắng lem nhem vài chấm màu xen kẽ.
Vic cười.
- Hóa ra cậu luôn đúng, Vy ạ. Chỉ là tớ không biết rằng mẹ vẫn luôn ở trong trái tim mình. Tớ...đã rất nhớ Vy! Và tớ biết mình phải quay về, để cả cậu và tớ...không còn ai phải đơn độc nữa!
Cơn gió vừa ấm vừa đắng của tôi...
...đã thực sự trở về rồi.
Hãy cứ mỉm cười đi.
 
Support : Creating Website | Johny Template | Mas Template
Copyright © 2011. Sắc Màu Cuộc Sống - All Rights Reserved
Template Created by Creating Website Published by Mas Template
Proudly powered by Blogger