New Videos from Youtube
Hiển thị các bài đăng có nhãn Phòng Màu Trắng. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Phòng Màu Trắng. Hiển thị tất cả bài đăng

Đó là khi ta lạc mất nhau rồi

Mẹ cô là bạn thân của dì tôi, vẫn còn thảng thốt khi kể lại chuyện cô con gái 19 tuổi vừa được cứu sống sau khi cắt cổ tay tự tử vì thất tình.
***
Mối tình kéo dài từ năm lớp mười cho đến khi cô vào đại học. Trước khi đi du học, bạn trai cô hứa hẹn rất nhiều, kể cả chuyện sẽ kiếm học bổng để đưa cô theo... Nhưng chưa đầy một năm, anh đã công khai sống chung với một cô gái khác bên xứ người, và đề nghị chia tay cô qua email.
Mẹ cô tìm cách an ủi: "Nó như vậy là không xứng với con, đừng tiếc làm gì". Cô chỉ cười lớn: "Có gì đâu! Ba đồng một mớ đàn ông mà mẹ, con không quan tâm đến ảnh nữa". Vậy nên bà cứ đinh ninh là cô đã nguôi ngoai rồi. Ai ngờ cô "nói một đằng nghĩ một nẻo", lòng vẫn ấp ủ thương nhớ, căm hận, đến nỗi cắt cổ tay. May mà gia đình đưa đến bệnh viện kịp thời.
Mẹ cô chảy nước mắt khi tâm sự. "Tính nó là vậy, có gì buồn thường không nói ra, chỉ giấu trong lòng, còn mặt ngoài cứ cười hơ hớ. Lúc nó nhỏ tui luôn nhớ đến điều đó, mà sao bây giờ nó lớn tui lại quên. Nó nói "có gì đâu" là tui cho qua liền. Cái nhạy cảm của người làm mẹ như tui để đâu rồi không biết nữa"...
Đó là một lời tự trách. Nhưng tôi nghe như một câu hỏi vậy.

Các nhà khoa học đã chứng minh rằng những đứa trẻ sơ sinh có thể cảm nhận được những cảm xúc của người khác. Hẳn nhiên, trước tiên là cảm xúc của mẹ chúng. Nếu người mẹ vui sướng hạnh phúc, đứa trẻ sẽ tỏ vẻ mãn nguyện, ngủ ngoan, hay cười. Nhưng nếu người mẹ lo lắng, buồn phiền, đau khổ hoặc không muốn có con thì đứa trẻ sẽ phản ứng theo cách khác. Nó bú ít, khó ngủ, quấy khóc nhiều, cáu bẳn, đau bụng... Mặc dù người mẹ không hề tỏ ra điều gì khác thường khi chăm sóc bé. Thật lạ lùng phải không?
Dường như chúng ta được sinh ra đời cùng với một món quà vô giá, đó là sự thấu cảm bẩm sinh. Và rồi món quà ấy mai một dần theo thời gian. Hay chính ta đã vứt bỏ nó đi trong hành trình sống của mình?
Như Daniel Goleman, tác giả của hai cuốn sách nổi tiếng Trí tuệ cảm xúc và Trí tuệ xã hội đã nhắc chúng ta rằng, sự thấu cảm là một phần của trí tuệ xã hội. Và chúng ta đang đánh mất nó.
Chúng ta tưởng mình đang được kết nối, khi friendlist trong Facebook của ta dài ra từng ngày. Nhưng cùng lúc đó, chúng ta đang mất dần kết nối với nhau. Chúng ta say sưa với ảo tưởng nắm bắt được cảm xúc của những người quen ở nơi xa xôi nào đó, thậm chí cả người xa lạ, trong khi vô tình thờ ơ với người thân thuộc đang ở ngay bên cạnh mình. Mạng lưới rộng đến nỗi một đứt gãy nhỏ bên cạnh làm ta không để tâm. Nhưng chính những đứt gãy nhỏ kề cận, chứ không phải những đứt gãy rời rạc ở xa, mới làm ta trở thành một tinh cầu cô độc.
Có vẻ như càng ngày chúng ta càng phải dựa dẫm quá nhiều vào ngôn ngữ, để có thể hiểu nhau. Khi hỏi thăm một ai đó: "Mọi chuyện sao rồi?" và câu trả lời : "Cám ơn. Vẫn tốt" làm chúng ta dễ dàng hài lòng đến nỗi chúng ta bỏ qua những gì có thể nằm sau những câu nói. Sự mệt mỏi nơi khoé môi. Nét buồn trong ánh mắt. Sự nhạy cảm, hay đúng hơn, khả năng thấu cảm của chúng ta giờ đây giống như chiếc ăngten bị bỏ quên. Nó vẫn ở đó nhưng không ai dùng nó để bắt sóng nữa.
Chúng ta dựa vào từ ngữ nhiều đến nỗi, khi ai đó nói rằng chúng ta không hiểu gì về họ cả, chúng ta sẽ trả lời rất nhanh: "Bạn không nói làm sao tôi hiểu được" như thể việc chúng ta không hiểu hoàn toàn là lỗi của họ.
<Sách vở thường viết rằng, hai thế hệ rất khó hiểu nhau, cha mẹ và con cái không hiểu nhau, đàn ông và phụ nữ không hiểu nhau. Vì chúng ta bày tỏ theo những kiểu khác nhau, chúng ta diễn giải sự việc theo cách khác nhau, chúng ta dùng từ ngữ với những ý nghĩa khác nhau. Tôi tự hỏi, có phải ta đã chấp nhận những lý lẽ ấy như sự biện hộ cho chính mình. Và quên rằng vẫn còn có một cách khác để hiểu. Rằng sự giao tiếp thực sự giữa con người với nhau có thể vượt qua ngôn ngữ. Đó là cách mà những người yêu thương nhau thường dùng, khi họ thực sự yêu thương. Yêu và biết cách yêu là hai điều khác nhau, phải vậy không?
Ta luôn có thể yêu cho bản thân mình, bằng cách nào cũng được, nói hay không nói, chia sẻ hay không, nhưng để yêu cho người khác thì phải biết cách yêu – tức là biết cách bắt sóng cảm xúc của người ấy để vuốt ve yêu thương chia sẻ với chính những cảm xúc thường tìm cách lẩn trốn ấy. Đó là khi ta giao tiếp không phải để bày tỏ chính mình mà là để thấu hiểu người ấy. Nói hay thinh lặng không phải để mở cửa tâm hồn chính mình, mà tìm đường vào tâm hồn người ta yêu. Đó là khi ta lắng nghe, không chỉ những lời nói, mà lắng nghe một làn sóng, một tín hiệu vô thanh. Những tín hiệu yếu ớt của cảm xúc.
mất nhau trong đời
Cũng Daniel Goleman, trong một bài phỏng vấn đã nói đại ý rằng, chúng ta hoàn toàn có thể mài giũa trí tuệ xã hội của ta, lấy lại khả năng thấu cảm, bằng một cách đơn giản: hãy chuyển sự chú ý của ta sang người ta yêu. Ngay khi ta thực sự chú ý đến họ, ta sẽ ngay lập tức bắt được trường cảm xúc của người ấy. Phía sau lời nói, phía sau biểu hiện, thậm chí phía sau sự yên lặng.
Phải vậy không em, đôi khi ta chỉ cần trở lại ngồi yên bên nhau là đủ. Đủ để hiểu.
Như ngày xưa, khi ta khởi đầu yêu. Chúng ta thường khởi đầu một tình yêu với một người khi nhận ra rằng ta và người ấy có thể hiểu nhau mà không cần nói. Những xung động buổi ban đầu trong tim ta thường không phải là ngôn từ. Chỉ cần nhìn vào mắt nhau, hay thậm chí chỉ cần ở bên nhau trong cùng một bầu không khí, dường như ta đã hiểu nhau. Và khi mối tình trở nên bền chặt hơn, ta tự hào vì người kia chưa nói hết ý mà người này đã hiểu: tình cảm, nhu cầu chia sẻ, nỗi buồn, niềm vui, sự lo âu... Chiếc ăngten thấu cảm trong ta thật nhạy.
Nhưng rồi, thời gian qua, đến lúc nào đó bỗng dưng ta nhận ra người này đang trách người kia rằng nếu không nói ra làm sao hiểu được. Có lẽ từ khi đó tình yêu đã bước qua một khúc quanh.
Và cuối cùng, khi nói bao nhiêu cũng không hiểu. Càng nói càng không hiểu nhau...
Đó là khi ta nhận ra ngôn từ chưa bao giờ là đủ. Có biết bao điều ta muốn bày tỏ cho người ta yêu – những điều ta mong người ấy thấu hiểu – những yêu thương, oán giận, xót xa, giày vò tự sâu thẳm trái tim ta – nhưng không ngôn từ nào đủ sâu sắc, trọn vẹn lý tình, không ngữ pháp nào đủ phức tạp để diễn tả. Từ ngữ lúc ấy thậm chí còn có bộ mặt phản trắc vì sự đa nghĩa của chúng. Và chúng ta hiểu sai, chúng ta bị hiểu sai. Chúng ta như đi trong rừng rậm của những ý niệm đan chồng chéo lên nhau.
Bao nhiêu cuộc tình đã và sẽ còn diễn ra theo cách đó? Không phải sự thấu cảm cạn dần theo tình yêu mà là ngược lại, tình yêu cạn dần theo sự thấu cảm. Khi ta phải viện đến từ ngữ để tìm cách hiểu nhau, thay vì nghĩ về nhau, nắm bắt cảm xúc của nhau để hiểu nhau.
Đó là khi ta nhớ đến Saint Exupéry với lời cảnh tỉnh "Ngôn ngữ là cội nguồn của mọi ngộ nhận."
Và buồn thay, đó cũng là khi ta để lạc mất nhau rồi.

Đi ngang qua giấc mơ tôi

Tháng 7. Em bảo với tôi, em sắp đi Nhật. Tôi không lấy gì làm bất ngờ lắm vì em thích nước Nhật. Chỉ có điều buồn buồn vì cái sự đi của em đã được chuẩn bị từ rất lâu mà tôi không hề hay biết.

***
Trời Sài Gòn vào những ngày này trời mưa không dứt. Đến đêm thì lạnh se sắt. Cảm tưởng như đang đi giữa mùa đông của một xứ sở xa lạ nào đó. Ngồi trong quán trà đạo, nhìn qua ô cửa vuông ra ngoài, thấy những giọt mưa xiên xiên tự nhiên thấy nhớ em khôn nguôi. Vậy là tôi và em đã xa nhau gần một năm rồi.
Em giỏi tiếng Nhật, hay dạy tôi vài câu chào hỏi. Tôi quên sạch, chỉ nhớ duy nhất mỗi câu: "Aishiteru" (anh yêu em) mà thôi! Tôi cứ thích nắm tay em và thì thào: "Aishiteru!", em khúc khích cười: "Anh chỉ biết mỗi câu đó!". Em bảo tôi đi học tiếng Nhật đi! Mai mốt nói chuyện với em. Thế là ban đêm tuần ba buổi lại chăm chỉ đến trường Nhật Ngữ cố nhét những câu chữ tượng hình rắc rối. Nhưng lòng vui vui vì khi học, tôi lại nghĩ về em.
- Anh biết không, em thích nước Nhật lắm! Nơi đó có hoa anh đào, có núi Phú Sĩ, có bốn mùa xuân hạ thu đông không như Sài Gòn mình! Nơi đó có cả tuyết nữa... Nhưng em thích nhất mùa thu kia... Rồi có ngày em sẽ sang Nhật cho xem! Em cũng có bà con bên đó nữa...
Tôi mỉm cười:
- Ừ, khi đó nhớ mang về cho anh một bông hoa anh đào nhé!
- Em mang cho anh cả chục bông luôn chứ một bông gì!
Rồi em khúc khích cười, ôm chầm lấy tôi:
- Nói thế thôi, đi rồi, em bỏ anh cho ai?
Tháng 7. Em bảo với tôi, em sắp đi Nhật. Tôi không lấy gì làm bất ngờ lắm vì em thích nước Nhật. Chỉ có điều buồn buồn vì cái sự đi của em đã được chuẩn bị từ rất lâu mà tôi không hề hay biết. Em bảo: "Sợ anh buồn nên em giấu! Em đi rồi lại về thôi! Em đi du học thôi mà". Ngày tiễn em đi, em cười suốt, ôm chầm lấy tôi và em bảo rằng: "Em thích mùa thu, khi nào Sài Gòn mùa thu, thì ta sẽ gặp nhau!". Tôi đã mỉm cười và gật đầu đợi chờ mùa thu.
Xa nhau, tôi vẫn giữ những thói quen cũ ngày xưa cùng em. Đi trà đạo, học tiếng Nhật... Giờ này thì chắc bên ấy cũng lạnh. Chúng tôi liên lạc với nhau qua chat, email, điện thoại. Và rồi tất cả thưa thớt dần và trở nên nhạt nhẽo.
Tôi hỏi: "Em hết yêu anh rồi phải không?". Em không trả lời.
Từ đó không thấy em online nữa! Có lẽ, em biến mất.
Rồi một ngày lang thang blog, tình cờ biết được blog của một chàng trai ở Nhật. Trong blog đó có hình em. Trái đất quả thật tròn. Biết được em không còn là em của tôi ngày nào nữa... Mắt ráo hoảnh, muốn bật khóc nhưng không sao chảy được một giọt nước mắt nào. Chỉ ám ảnh tấm hình em đang ôm rất chặt người thanh niên kia và chú thích bên dưới: "Kỷ niệm ngày ta yêu nhau...Aishiteru!"...
Ngồi một mình, thốt nhiên tôi lại nghĩ sao mình không thử yêu một cô gái Nhật, thì thào câu: "Ashiteru" với cô gái đó chứ không phải em. Rồi lại phì cười. Ngay cả chuyện suy nghĩ như thế này thực tế thì tôi cũng đang nhớ về em đấy thôi.
Em giờ đã là của người khác rồi! Vậy mà, tôi vẫn không thể nào hiểu nổi được vì sao mình lại vẫn yêu em. Tôi cố gắng góp nhặt lại toàn bộ ký ức đẹp đẽ nhất, để xâu chuỗi lại thành một giấc mơ như ở thiên đường. Rồi tôi cũng sẽ có người khác, nhưng sẽ còn một thời gian rất dài nữa. Vậy thì trong khoảng thời gian ấy, nếu tôi nghĩ về em bằng những điều xấu xa, tôi sẽ rất đau. Tội tình gì kia chứ!
buồn man mác
Việc học tiếng Nhật và tha thẩn ở các trang web nói về Nhật Bản đã trở thành một thói quen. Có điều tôi không bao giờ ghé vào trang blog tình cờ hôm nào nữa. Chỉ thi thoảng, nghe một giai điệu Nhật nhẹ nhàng, như ca khúc Sayonara, tự nhiên lại nghĩ về em một cách vô thức. Có lẽ, những gì là hồi ức thì không dễ gì quên.
Hôm qua tôi nằm mơ. Trong mơ, tôi thấy một người con gái. Cô gái mặc áo đỏ và đôi môi mọng cũng rất đỏ. Khuôn mặt trắng và đôi mắt một mí. Cứ mỗi đêm về, em lại hiện ra một cách kỳ lạ, nối tiếp đêm này đến đêm khác. Tôi nhớ rằng, mình đã cố hỏi, em là ai? Em đang ở đâu? Em không nói, em chỉ hát... Hát rất khẽ... "Em là cô gái Nhật, em đang ở Puku... Em đang đợi chờ mùa thu đến!". Cô gái hát rất hay. Một bài hát tiếng Nhật dịu dàng và thanh thoát...
Cô thường ngồi bên cửa sổ thật đáng yêu. Tôi gọi em là Puku, cô gái đỏ trong giấc mơ tôi. Và tôi khát khao đợi chờ mỗi lúc đêm về. Giấc mơ đơn giản, chỉ là một cô gái mặc áo đỏ...
Giấc mơ chỉ diễn ra đúng 7 ngày thì kết thúc. Vào đêm thứ 7, cô gái xoè tay ra, trong tay có một bông hoa anh đào be bé, em đưa tôi và khi nàng ngước mặt sang nhìn tôi, thảng thốt khi cô gái Puku lại có khuôn mặt của em... Đôi mắt ấy, chiếc mũi, bờ môi ấy...
Và tôi chỉ đứng lặng và đầm đìa nước mắt. Giật mình tỉnh dậy, thấy mình đang khóc thật. Thấy rằng cố gắng quên đi em để tìm một hình bóng khác trong giấc mơ cũng là một điều thật khó. Từ đêm thứ 7 trở đi, tôi không còn mơ thấy Puku bao giờ nữa. Ban đầu thấy buồn buồn, vì không thấy Puku hay là không thấy em cũng chẳng rõ, sau đó rồi thôi. Có gì đâu, chẳng qua chỉ là một giấc mơ thôi mà! Nhưng tôi lại cứ tiếc mãi vì chưa kịp nhận bông hoa anh đào be bé từ tay em...
***
Tôi xin nghỉ phép một tuần. Vì vào ngày này, năm ngoái, tôi cũng cùng em đi Hà Nội. Vì em bảo, em thích cái lạnh ở Hà Nội lắm. Như thế thì em có thể ôm tôi! Tôi đùa, thế ở Sài Gòn không ôm được sao? Em đấm vào lưng tôi và bảo: "Hà Nội mới có bốn mùa, mới lãng mạn chứ! Cái ôm sẽ khác"...
Tôi đến Hà Nội là vào lúc chập choạng chiều. Hà Nội đang bắt đầu chuyển mùa sang đông. Trời rét và những cơn gió buốt lạnh cuốn từng đám lá cuốn quanh dưới chân tôi. Hít một hơi thật sâu, trào dâng trong lòng một cảm xúc thân thương.
Tôi đi dạo một mình qua những khu phố cổ. Khi đôi chân đã mỏi nhừ và cảm giác lạnh lẽo trống vắng khi phải đi một mình giữa một mùa đông. Tôi dừng chân bên một hàng trà chén, một nét đặc trưng của Hà Nội và tự thưởng cho mình mấy ngụm trà nóng thơm lừng. Vậy mà vẫn không sao xua được cái trống vắng đến nao lòng.
Thì đó, cứ nhớ đến năm trước đây thôi, tôi và em, đã từng tay trong tay đi dạo dưới một mùa đông thế này! Đi bộ mỏi, chúng tôi lại thuê xe đi dạo vòng vòng. Người Hà Nội ngủ sớm vào đông. Chỉ mới hơn 11 giờ, đèn đều tắt hết cả. Khác với Sài Gòn đến tận khuya vẫn còn nhộn nhịp và sáng rực. Em dúi đầu vào tôi, tay quàng qua người và nắm tay tôi thật chặt.
kỉ niệm đẹp
Ngước mắt lên, tình cờ nhận ra một cái bảng hiệu bé xíu trước một căn nhà cổ cũ kỹ. "Coffee Puku". Cái tên này...Phải rồi! Tôi đã từng nghe trong giấc mơ của mình. Tim tôi đập nhanh hơn bao giờ hết. Mọi người bảo quán nằm ở tầng trên, và chỉ cho tôi một con ngõ bé xíu tối om. Tôi bước vào, dọc theo lối tôi đi, mấy bóng đèn tròn leo lét, ẩn hiện những nét phấn màu chỉ dẫn trên bảng đen. Những bức tường còn nguyên dấu thời gian, thậm chí nếu có quét thêm sơn, chủ nhân cũng phải cất công làm sao cho mắt nhìn tinh cũng phải khó nhận ra.
Puku đẹp, mộc mạc như một cô gái Hà Nội cổ điển duyên ngầm, vẻ đẹp không phải do son phấn...
Khi lên đến nơi, thấy một cái gì đó vừa gần gũi vừa xa lạ. Thấy lòng nhẹ tênh. Đặt người ngồi xuống, tôi thấy mình giống như đang ngồi trong một chuồng chim câu cheo leo... Và khi quay người sang về phía cửa số. Tôi không thể tin được vào mắt mình. Là Puku, cô gái mặc áo đỏ vẫn thường xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Em đang rất thực, bằng xương bằng thịt trước mặt tôi. Em đang lẩm nhẩm hát... Trời ơi, cả bài hát này nữa...
Chính xác là em rồi. Chẳng lẽ có chuyện trùng hợp đến thế sao? Tôi đánh bạo đến gần.
- Xin lỗi!
Cô gái ngước mắt lên nhìn tôi! Khi nhìn gần như thế này, tôi thấy càng rõ được khuôn mặt thanh tú này. Đôi môi đỏ, cặp mắt một mí nhưng đen và rất sáng. Dù trong giấc mơ tất cả đều mờ ảo, cả khuôn mặt em cũng mờ ảo. Và cả bộ đầm màu đỏ này nữa. Chính là em rồi. Puku, cô gái đỏ.
- Hình như tôi và cô từng gặp nhau?
Cô gái nhìn tôi hồi lâu. Hình như cô ấy đang cố gắng nhớ lại xem chúng tôi đã từng gặp nhau ở đâu. Và tôi hồi hộp đợi chờ
- Tôi không quen anh! Anh có chắc rằng đã từng gặp tôi?
Tôi đứng lúng túng nhìn cô gái. Chẳng biết nói sao, không lẽ kể về giấc mơ kỳ lạ của 7 ngày qua. Rằng tôi đã gặp cô trong giấc mơ và chắc chắn trong đầu cô ta sẽ nghĩ rằng, không ngờ con trai Sài Gòn lại giỏi tưởng tượng và tán tỉnh bằng một trò khó có thể tin được như thế. Gặp nhau trong giấc mơ dù hai người chưa quen biết nhau? Câu chuyện chỉ có trong phim viễn tưởng!
- À, có lẽ tôi nhầm! Mà sao cô lại biết bài hát này?
- Đơn giản đó là bài hát tôi rất thích! Một bài tiếng Nhật nổi tiếng mà...
Tôi gật đầu xin lỗi và trở về chỗ ngồi của mình. Cô gái dù khá ngạc nhiên trước sự đường đột của tôi nhưng rồi cũng mỉm cười. Bạn trai của cô gái đến. Họ nói cười vui vẻ.
Tôi bật cười một mình. Có lẽ, cô gái trong giấc mơ không có thật, đó chỉ là góp nhặt tất cả những gì thuộc về em trong giấc mơ của tôi. Cô ấy chỉ đi ngang giấc mơ tôi 7 lần và cái sự đi ngang đó, có thể cô ấy cũng chẳng hề hay biết rằng có kẻ nhớ đến như một ký ức có thật giữa đời thường.
Tôi rời Puku vào một ngày đông se sắt. Những đôi trai gái Hà thành líu ríu bên nhau trong những chiếc áo khoác da hay măng tô. Ừ thì, cứ để em sẽ chỉ mãi là một cô gái áo đỏ, tình cờ đi ngang qua giấc mơ tôi... Mà có thể, em giận tôi cũng không chừng, vì em hẹn tôi vào mùa thu, mà bây giờ thì đã sang đông mất rồi...
Cô gái áo đỏ, cũng như em, đi ngang qua tôi. Có điều chỉ khác biệt là em đi qua đời tôi 377 ngày, còn Puku áo đỏ đi ngang qua giấc mơ tôi 7 ngày! Giữa cuộc đời và giấc mơ là một khoảng cách khi gần, có khi lại rất xa kia mà! Bông hoa anh đào be bé đã đưa đến tận tay tôi trong giấc mơ, nhưng ở cuộc sống thực, sẽ chẳng biết rằng có ai còn nhớ đến lời hứa hôm nào?
"Em thích mùa thu, khi nào Sài Gòn mùa thu, thì ta sẽ gặp nhau!".
Chợt nhớ rằng, Sài Gòn chỉ có hai mùa mưa nắng...
 
Support : Creating Website | Johny Template | Mas Template
Copyright © 2011. Sắc Màu Cuộc Sống - All Rights Reserved
Template Created by Creating Website Published by Mas Template
Proudly powered by Blogger